1 Herra, muista, mitä meille on tapahtunut. Katso, miten meitä on häväisty.

2 Perintömaamme on joutunut vieraille, omat kotimme muukalaisille.

3 Meistä on tullut orpoja, isättömiä, äitimme ovat leskiä.

4 Meidän täytyy maksaa vedestä, jota juomme, meidän täytyy ostaa polttopuut.

5 Vainoojat ovat niskassamme. Me uuvumme, emme saa levätä.

6 Me turvasimme milloin Egyptiin, milloin Assyriaan saadaksemme leipää.

7 Isämme tekivät syntiä. Heitä ei enää ole, me saamme kantaa heidän syntiensä seuraukset.

8 Orjat hallitsevat meitä, kukaan ei vapauta meitä heidän vallastaan.

9 Henkemme kaupalla me hankimme leipämme, autiomaasta uhkaa rosvojen miekka.

10 Ihomme halkeilee kuin saviuuni, nälkä polttaa ruumistamme.

11 Naiset raiskataan Siionissa, nuoret tytöt Juudan kaupungeissa.

12 Valloittajat hirttävät ylhäiset miehemme, vanhimpiamme he halveksivat.

13 Nuoret miehet joutuvat pyörittämään jauhinkiviä, pojat kompastelevat puukuormien alla.

14 Vanhimmat eivät enää kokoonnu kaupunginportille, nuoret miehet eivät näppäile soittimia.

15 Sydämestämme on ilo kuollut, tanssimme on vaihtunut suruksi.

16 Seppele on pudonnut päästämme. Voi meitä, paljon olemme tehneet syntiä!

17 Olemme itkeneet silmämme sokeiksi, sydämemme on sairas.

18 Siionin vuori on jäänyt autioksi, sakaalit siellä juoksentelevat.

19 Sinä, Herra, hallitset ikuisesti, sinun valtaistuimesi pysyy polvesta polveen.

20 Miksi sinä tyystin unohdat meidät, miksi hylkäät ainiaaksi?

21 Herra, anna meidän palata luoksesi, niin me palaamme. Uudista päivämme entiselleen.

22 Totisesti, sinä olet hylännyt meidät, ankara on sinun vihasi!

1 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nhớ sự đã giáng trên chúng tôi; Hãy đoái xem sự sỉ nhục chúng tôi!

2 Sản nghiệp chúng tôi đã sang tay dân ngoại, Nhà cửa thuộc về người giống khác.

3 Chúng tôi mất cha, phải mồ côi, Mẹ chúng tôi trở nên góa bụa.

4 Chúng tôi uống nước phải trả tiền, Phải mua mới có củi.

5 Kẻ đuổi theo kịp chúng tôi, chận cổ chúng tôi; Chúng tôi đã mỏi mệt rồi, chẳng được nghỉ!

6 Chúng tôi giang tay hướng về những người Ê-díp-tô Và A-si-ri, đặng có bánh ăn no nê.

7 Tổ phụ chúng tôi đã phạm tội, nay không còn nữa. Chúng tôi đã mang lấy sự gian ác họ.

8 Kẻ đầy tớ cai trị chúng tôi, Chẳng ai cứu chúng tôi khỏi tay họ.

9 Chúng tôi liều mạng mới có bánh mà ăn, Vì cớ mũi gươm nơi đồng vắng.

10 Da chúng tôi nóng như lò lửa, Vì cơn đói thiêu đốt chúng tôi!

11 Chúng nó đã làm nhục đờn bà tại Si-ôn, Và gái đồng trinh trong các thành Giu-đa.

12 Tay chúng nó đã treo các quan trưởng lên, Chẳng kính trọng mặt các người già cả.

13 Kẻ trai tráng đã phải mang cối, Trẻ con vấp ngã dưới gánh củi.

14 Các người già cả không còn ngồi nơi cửa thành, Bọn trai trẻ không còn chơi đờn hát.

15 Lòng chúng tôi hết cả sự vui; Cuộc nhảy múa đổi ra tang chế.

16 Mão triều thiên rơi khỏi đầu chúng tôi, Khốn cho chúng tôi, vì chúng tôi phạm tội!

17 Vì vậy lòng chúng tôi mòn mỏi, Mắt chúng tôi mờ tối,

18 Vì núi Si-ôn đã trở nên hoang vu, Chồn cáo đi lại trên đó.

19 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài còn đời đời, Ngôi Ngài còn từ đời nầy sang đời kia!

20 Sao Ngài quên chúng tôi mãi mãi, Lìa bỏ chúng tôi lâu vậy?

21 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy xây chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sự trở về Làm những ngày chúng tôi lại mới như thuở xưa!

22 Nhưng Ngài lại bỏ hết chúng tôi, Ngài giận chúng tôi quá lắm.