1 Ylistä Herraa, minun sieluni! Herra, minun Jumalani, miten suuri ja mahtava sinä olet! Sinun vaatteenasi on kirkkaus ja kunnia,

2 valo ympäröi sinut kuin viitta. Sinä olet levittänyt taivaan kuin telttakankaan

3 ja tehnyt salisi ylisten vetten keskelle. Sinä otat pilvet vaunuiksesi ja kuljet tuulten siivillä.

4 Sinä teet tuulista sanasi viejät ja panet liekit palvelijoiksesi.

5 Sinä perustit maan lujasti paikoilleen, horjumatta se pysyy ajasta aikaan.

6 Alkumeri peitti maan kokonaan, ja vedet lepäsivät vuorten yllä,

7 mutta sinä käskit vesiä, ja ne pakenivat, ne virtasivat kiireesti, kun äänesi jylisi.

8 Ja vuoret kohosivat, laaksot vaipuivat kukin kohdalleen, niin kuin säädit.

9 Sinä asetit rajat, joita vedet eivät ylitä, eivätkä ne enää palaa peittämään maata.

10 Vuorten rinteille sinä puhkaisit lähteet, vedet juoksevat puroina ja virtaavat laaksoissa.

11 Ne juottavat kaikki maan eläimet, villiaasikin saa sammuttaa janonsa.

12 Niiden äärellä asuvat taivaan linnut ja visertävät lehvissä vesien partailla.

13 Sinä juotat vuoret korkeuksien vesillä, ja maa kantaa sinun töittesi hedelmää.

14 Sinä kasvatat ruohon karjaa varten ja maan kasvit ihmisen viljeltäviksi, että hän saisi leipänsä maasta.

15 Sinä kasvatat viinin ihmisen iloksi, öljyn hänen kasvojansa kaunistamaan ja leivän hänen ruumiinsa voimaksi.

16 Ravituiksi tulevat myös Herran puut, Libanonin setrit, jotka hän istutti,

17 joiden oksille linnut tekevät pesänsä, joiden latvoissa haikaroilla on kotinsa.

18 Vuorten rinteillä asuvat kauriit, ja tamaanit löytävät turvansa kallioista.

19 Sinä panit kuun jakamaan aikaa, ja aurinko tietää laskemisensa hetken.

20 Sinä lähetät pimeyden, ja tulee yö, ja metsän eläimet hiipivät esiin.

21 Nuoret leijonat karjuvat saalistaan, pyytävät ruokaansa Jumalalta.

22 Kun aurinko nousee, ne piiloutuvat ja palaavat luoliinsa levolle.

23 Mutta ihminen lähtee askartensa ääreen ja tekee työtään, kunnes on ilta.

24 Lukemattomat ovat tekosi, Herra. Miten viisaasti olet ne tehnyt! Koko maa on täynnä sinun luotujasi.

25 Niin merikin, tuo suuri ja aava -- miten luvuton lauma siinä vilisee, parvittain eläimiä, pieniä ja suuria!

26 Siellä kulkevat laivat, siellä on Leviatan, merihirviö, jonka loit telmimään siellä.

27 Kaikki luotusi tarkkaavat sinua, Herra, ja odottavat ruokaansa ajallaan.

28 Sinä annat, ja jokainen saa osansa, avaat kätesi, ja kaikki tulevat ravituiksi.

29 Kun käännyt pois, ne hätääntyvät, kun otat niiltä elämän hengen, ne kuolevat ja palaavat maan tomuun.

30 Kun lähetät henkesi, se luo uutta elämää, näin uudistat maan kasvot.

31 Olkoon Herran kunnia ikuinen! Saakoon hän iloita kaikista teoistaan,

32 hän, jonka katseesta maa järisee, jonka kosketuksesta vuoret savuavat!

33 Herraa minä ylistän koko elämäni ajan, laulan Jumalalle niin kauan kuin elän.

34 Olkoot mietteeni hänelle mieleen, että saan iloita Herrasta.

35 Hävitkööt synnintekijät maasta, tulkoon loppu jumalattomista! Ylistä Herraa, minun sieluni! Halleluja!

1 Hỡi linh hồn ta, khá ngợi khen Đức Giê-hô-va! Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, Chúa thật lớn lạ kỳ. Mặc sự sang trọng và oai nghi!

2 Chúa bao phủ mình bằng ánh sáng khác nào bằng cái áo, Giương các từng trời ra như cái trại.

3 Ngài chấp các đòn tay của phòng cao Ngài trong các nước, Dùng mây làm xe Ngài, Và đi bước trên cánh gió.

4 Ngài dùng gió làm sứ Ngài, Ngọn lửa làm tôi tớ Ngài.

5 Ngài sáng lập đất trên các nền nó; Đất sẽ không bị rúng động đến đời đời.

6 Chúa lấy vực sâu bao phủ đất như bằng cái áo, Nước thì cao hơn các núi.

7 Chúa hăm dọa, nước bèn giựt lại; Nghe tiếng sấm Chúa, nước lật đật chạy trốn.

8 Núi lố lên, trũng sụp sâu xuống chốn mà Chúa đã định cho nó.

9 Chúa định chơn cho nước để nước không hề qua khỏi, Không còn trở lại ngập đất nữa.

10 Ngài khiến các suối phun ra trong trũng, Nó chảy giữa các núi.

11 Nhờ các suối ấy hết thảy loài thú đồng được uống; Các lừa rừng giải khát tại đó.

12 Chim trời đều ở bên các suối ấy, Trổi tiếng nó giữa nhánh cây.

13 Từ phòng cao mình, Ngài tưới các núi; Đất được đầy dẫy bông trái về công việc Ngài.

14 Ngài làm cho cỏ đâm lên cho súc vật, Cây cối dùng cho loài người, Và khiến thực vật sanh ra từ nơi đất.

15 Rượu nho, là vật khiến hứng chí loài người, Và dầu để dùng làm mặt mày sáng rỡ, Cùng bánh để thêm sức cho lòng loài người.

16 Cây cối Đức Giê-hô-va được đầy mủ nhựa, Tức là cây hương nam tại Li-ban mà Ngài đã trồng,

17 Là nơi loài chim đóng ở nó; Còn con cò, nó dùng cây tùng làm chỗ ở của nó.

18 Các núi cao là nơi ở của dê rừng; Hòn đá là chỗ ẩn núp của chuột đồng.

19 Ngài đã làm nên mặt trăng để chỉ thì tiết; Mặt trời biết giờ lặn.

20 Chúa làm sự tối tăm, và đêm bèn đến; Khi ấy các thú rừng đi ra;

21 Những sư tử tơ gầm hét về miếng mồi, Và cầu xin Đức Chúa Trời đồ ăn chúng nó.

22 Mặt trời mọc lên, chúng nó bèn rút về, Nằm trong hang chúng nó.

23 Bấy giờ loài người đi ra, đến công việc mình, Và làm cho đến chiều tối.

24 Hỡi Đức Giê-hô-va, công việc Ngài nhiều biết bao! Ngài đã làm hết thảy cách khôn ngoan; Trái đất đầy dẫy tài sản Ngài.

25 Còn biển lớn và rộng mọi bề nầy! Ở đó sanh động vô số loài vật nhỏ và lớn.

26 Tại đó tàu thuyền đi qua lại, Cũng có lê-vi -a-than mà Chúa đã nắn nên đặng giỡn chơi nơi đó.

27 Hết thảy loài vật nầy trông đợi Chúa, Hầu cho Chúa ban đồ ăn cho chúng nó theo giờ.

28 Chúa ban cho chúng nó, chúng nó nhận lấy; Chúa sè tay ra, chúng nó được no nê vật tốt.

29 Chúa giấu mặt, chúng nó bèn bối rối, Chúa lấy hơi thở chúng nó lại, chúng nó bèn tắt chết, và trở về bụi đất.

30 Chúa sai Thần Chúa ra, chúng nó được dựng nên; Chúa làm cho mặt đất ra mới.

31 Nguyện sự vinh hiển Đức Giê-hô-va còn đến mãi mãi; Nguyện Đức Giê-hô-va vui vẻ về công việc Ngài.

32 Ngài nhìn đất, đất bèn rúng động; Ngài rờ đến núi, núi bèn lên khói.

33 Hễ tôi sống bao lâu, tôi sẽ hát xướng cho Đức Giê-hô-va bấy lâu; Hễ tôi còn chừng nào, tôi sẽ hát ngợi khen Đức Chúa Trời tôi chừng nấy.

34 Nguyện sự suy gẫm tôi đẹp lòng Ngài; Tôi sẽ vui vẻ nơi Đức Giê-hô-va.

35 Nguyện tội nhơn bị diệt mất khỏi đất, Và kẻ ác chẳng còn nữa. Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va! Ha-lê-lu-gia!