1 Nầy, mắt ta đã thấy các điều đó, Tai ta có nghe và hiểu đến.
2 Điều gì các ngươi biết, ta cũng biết với. Ta chẳng kém hơn các người đâu.
3 Song ta muốn thưa với Đấng Toàn năng, Ước ao biện luận cùng Đức Chúa Trời:
4 Còn các ngươi là kẻ đúc rèn lời dối trá; Thảy đều là thầy thuốc không ra gì hết.
5 Chớ chi các ngươi nín lặng! Đó sẽ là sự khôn ngoan của các ngươi.
6 Vậy, hãy nghe lời biện luận của ta, Khá chăm chỉ về lẽ đối nại của miệng ta.
7 Có phải các ngươi dám nói lời bất công với Đức Chúa Trời chăng? Các ngươi há sẽ nói điều dối trá vì Ngài sao?
8 Các ngươi há muốn tây vị Đức Chúa Trời, Và cãi lẽ cho Ngài sao?
9 Nếu Ngài dò xét lòng các ngươi, các ngươi vừa ý điều đó sao? Các ngươi há muốn phỉnh gạt Ngài như phỉnh gạt loài người sao?
10 Quả thật Ngài sẽ trách phạt các ngươi. Nếu các ngươi lén tây vị người.
11 Chớ thì sự oai nghi Ngài sẽ chẳng khiến các ngươi bối rối sao? Sự hoảng kinh Ngài há sẽ chẳng giáng trên các ngươi ư,
12 Châm ngôn của các ngươi chỉ như châm ngôn loài tro bụi; Những thành lũy của các ngươi thật là thành lũy bùn đất,
13 Vậy, hãy nín đi, khá lìa khỏi ta, để ta biện luận, Mặc dầu xảy đến cho ta điều gì.
14 Cớ sao ta lấy răng cắn thịt mình Và liều sanh mạng mình?
15 Dẫu Chúa giết ta, ta cũng còn nhờ cậy nơi Ngài; Nhưng ta sẽ binh vực tánh hạnh ta trước mặt Ngài.
16 Chánh điều đó sẽ là sự cứu rỗi ta; Vì một kẻ vô đạo chẳng được đến trước mặt Chúa.
17 Hãy nghe kỹ càng các lời ta, Lời trần cáo ta khá lọt vào tai các ngươi!
18 Kìa, ta đã bày tỏ việc cáo tụng ta, Ta biết ta sẽ được xưng công bình.
19 Có ai sẽ tranh luận với ta chăng? Ví bằng ta nín lặng, quả ta tắt hơi.
20 Có hai điều cầu xin Chúa chớ làm cho tôi, Thì tôi sẽ không ẩn mình tôi khỏi mặt Chúa:
21 Xin Chúa rút tay Chúa khỏi mình tôi, Và sự hoảng kinh của Chúa chớ làm bối rối tôi nữa.
22 Đoạn, hãy gọi tôi, tôi sẽ thưa lại, Hoặc tôi nói thì Chúa sẽ trả lời cho tôi.
23 Số gian ác và tội lỗi tôi bao nhiêu? Cầu xin Chúa cho tôi biết sự phạm luật và tội lỗi tôi.
24 Nhân sao Chúa giấu mặt Chúa, Và cầm bằng tôi là kẻ cừu địch Chúa?
25 Chúa há muốn khiến kinh hãi chiếc lá bị gió đưa đi, Và đuổi theo cộng rạ khô sao?
26 Vì Chúa làm cho tôi bị điều cay đắng, Và khiến cho tôi gánh các tội ác phạm lúc thanh niên,
27 Đặt chơn tôi trong xiềng tỏa, Xét các đường lối tôi, Và ghi ranh hạng chung quanh bước chơn tôi,
28 Còn tôi bị bể nát ra như vật mục, Như một cái áo sâu cắn nát vậy.
1 Voici, mon oeil a vu tout cela; mon oreille l'a entendu et compris;
2 Ce que vous savez, je le sais aussi; je ne vous suis pas inférieur.
3 Mais je veux parler au Tout-Puissant, je veux plaider auprès de Dieu.
4 Mais vous, vous êtes des inventeurs de mensonges. Vous êtes tous des médecins de néant.
5 Puissiez-vous demeurer dans le silence, et que ce soit là votre sagesse!
6 Écoutez donc ma réprimande, et soyez attentifs à la réplique de mes lèvres.
7 Tiendrez-vous des discours injustes en faveur de Dieu? Et, pour le défendre, direz-vous des mensonges?
8 Ferez-vous acception de personnes en sa faveur? Prétendrez-vous plaider pour Dieu?
9 Vous en prendra-t-il bien, s'il vous sonde? Comme on trompe un homme, le tromperez-vous?
10 Certainement, il vous reprendra, si secrètement vous faites acception de personnes.
11 Sa majesté ne vous épouvantera-t-elle point, et sa frayeur ne tombera-t-elle pas sur vous?
12 Vos réminiscences sont des sentences de cendre, vos remparts sont des remparts de boue!
13 Taisez-vous, laissez-moi; je veux parler, et qu'il m'arrive ce qui pourra.
14 Pourquoi prendrais-je ma chair dans mes dents? Non, j'exposerai ma vie.
15 Quand même il me tuerait, je ne cesserai d'espérer en Lui. Du moins, je maintiendrai ma conduite devant lui.
16 Et cela me tournera à salut; car un hypocrite ne peut se tenir devant lui.
17 Écoutez, écoutez mes paroles, prêtez l'oreille à mes déclarations.
18 Voici, j'ai préparé ma cause. Je sais que je serai justifié.
19 Quelqu'un plaidera-t-il contre moi? Alors je me tais, et je meurs.
20 Seulement, ne me fais point deux choses, et alors je ne me cacherai pas loin de ta face:
21 Éloigne ta main de moi, et que ta terreur ne me trouble point.
22 Puis, appelle-moi et je répondrai. Ou bien, que je parle, et tu me répliqueras.
23 Combien ai-je commis d'iniquités et de péchés? Fais-moi connaître ma transgression et mon péché.
24 Pourquoi caches-tu ta face, et me tiens-tu pour ton ennemi?
25 Veux-tu effrayer une feuille que le vent emporte, et poursuivre une paille desséchée?
26 Pour que tu écrives contre moi d'amers arrêts, et que tu me fasses recevoir la peine des péchés de ma jeunesse;
27 Pour que tu mettes mes pieds dans des ceps, que tu épies tous mes chemins, et que tu traces une limite autour de la plante de mes pieds;
28 Et ce corps se détruit comme du bois vermoulu, comme un vêtement que la teigne a rongé.