1 Bạc có mỏ để người ta đào lấy nó, Và vàng có nơi người ta luyện nó.
2 Sắt từ nơi đất lấy ra, Đá đúc chảy ra mà lấy được đồng.
3 Loài người làm tan tăm tối, Dò xét đến cùng tột, Hòn đá ở nơi âm ẩm tối tăm đen kịch.
4 Người ta đào mỏ xa chỗ loài người ở trên thế, Tại trong nơi vắng vẻ không chơn người đi đến; Chúng bị treo và đòng đưa xa cách loài người,
5 Đất sanh ra lương thực, Còn ở bên dưới nó dường như bị lửa xao lộn.
6 Các đá nó là chỗ có ngọc bích, Người ta tìm được mạt vàng tại đó.
7 Chim ăn mồi chẳng biết đường lối nầy; Mắt chim ưng không tìm nó ra được;
8 Thú dữ không hề bước trên nó, Sư tử chẳng có đi ngang qua đó.
9 Loài người tra tay trên hòn đá cứng, Đánh đổ các núi từ nơi nền của nó.
10 Người đục hang trong hòn đá, Mắt nó tìm được mọi bửu vật ở trong.
11 Người ngăn nước sông để chẳng rịnh ra; Đem ra sáng điều chi ẩn bí.
12 Còn sự khôn ngoan tìm được ở đâu? Tại nơi nào có sự thông sáng?
13 Người ta chẳng biết được giá trị nó; Nó không ở tại trên đất của loài sống.
14 Vực sâu rằng: Nó chẳng có trong tôi, Và biển rằng: Nó không ở cùng tôi.
15 Chẳng dùng vàng ròng đổi lấy nó đặng, Cũng không hề cân bạc mà mua được nó.
16 Người ta không đánh giá nó với vàng Ô-phia, Hoặc với ngọc hồng mã não hay là với ngọc bích.
17 Chẳng sánh nó được với vàng hay là pha lê, Cũng không đổi nó để lấy khí dụng bằng vàng ròng.
18 Còn san hô và thủy tinh, thì chẳng cần nói đến; Giá trị sự khôn ngoan thật cao hơn châu báu.
19 Ngọc sắc vàng Ê-thi-Ô bi nào sánh cùng nó được đâu; Cũng không hề đánh giá nó với vàng ròng.
20 Vậy thì sự khôn ngoan ở đâu đến? Sự thông sáng ở tại nơi nào?
21 Nó vẫn giấu khuất mắt các loài sống. Và tránh ẩn các chim trời.
22 Chốn trầm luân và sự chết nói rằng: Lỗ tai chúng tôi có nghe tiếng đồn về nó.
23 Đức Chúa Trời thông hiểu con đường nó, Và rõ biết chỗ ở của nó.
24 Vì Ngài nhìn thấu tận các đầu thế gian, Và thấy rõ khắp thiên hạ.
25 Khi Ngài định sức nặng cho gió, độ lượng cho các nước,
26 Định luật lệ cho mưa, Và lập đường lối cho chớp và sấm.
27 Bấy giờ Ngài thấy sự khôn ngoan, và bày tỏ nó ra, Ngài lập nó và dò xét nó nữa;
28 Đoạn, phán với loài nguời rằng: Kính sợ Chúa, ấy là sự khôn ngoan; Tránh khỏi điều ác, ấy là sự thông sáng.
1 L'argent a des lieux d'extraction, et l'or a des endroits où on l'affine.
2 Le fer se tire de la poussière, et la pierre fondue donne l'airain.
3 L'homme dissipe les ténèbres; il explore, jusqu'aux extrêmes limites, la pierre qui est dans l'obscurité et l'ombre de la mort.
4 Il creuse un puits, loin des passants; ne se souvenant plus de ses pieds, il est suspendu et balancé loin des humains.
5 C'est de la terre que sort le pain, et elle est bouleversée, dans ses profondeurs, comme par le feu.
6 Ses rochers sont la demeure du saphir, et l'on y trouve la poudre d'or.
7 L'oiseau de proie n'en connaît pas le chemin, et l'œil du milan ne le découvre pas.
8 Les bêtes féroces n'y ont point marché, le lion n'a point passé par là.
9 L'homme met la main sur le granit; il bouleverse les montagnes jusqu'en leurs fondements.
10 Il taille des galeries dans les rochers, et son oeil découvre tout ce qu'il y a de précieux.
11 Il arrête la filtration des eaux, et il met au jour ce qui était caché.
12 Mais la sagesse, où la trouvera-t-on? Où donc est le lieu de l'intelligence?
13 L'homme ne connaît pas son prix, et elle ne se trouve pas dans la terre des vivants.
14 L'abîme dit: Elle n'est pas en moi; et la mer dit: Elle n'est pas avec moi.
15 Elle ne se donne pas pour de l'or fin, elle ne s'achète pas au poids de l'argent.
16 On ne la met pas en balance avec l'or d'Ophir; ni avec le précieux onyx, ni avec le saphir.
17 On ne la compare point avec l'or et avec le verre, et on ne l'échange pas pour des vases d'or fin.
18 On ne parle ni du corail ni du cristal, et la possession de la sagesse vaut plus que des perles.
19 On ne la compare pas avec la topaze d'Éthiopie; on ne la met pas en balance avec l'or le plus fin.
20 Mais la sagesse, d'où viendra-t-elle? Et où donc est la demeure de l'intelligence?
21 Elle est cachée aux yeux de tous les vivants; elle se dérobe aux oiseaux des cieux.
22 Le gouffre et la mort disent: Nous avons de nos oreilles entendu parler d'elle.
23 C'est Dieu qui sait son chemin; c'est lui qui connaît sa demeure.
24 Car il regarde, lui, jusqu'aux extrémités du monde; il voit sous tous les cieux.
25 Quand il donnait au vent son poids, quand il pesait et mesurait les eaux,
26 Quand il prescrivait une loi à la pluie, et un chemin à l'éclair des tonnerres,
27 Il la vit alors et la proclama; il l'établit, et même il la sonda;
28 Puis il dit à l'homme: Voici, la crainte du Seigneur, c'est la sagesse, et se détourner du mal, c'est l'intelligence.