1 Sự vinh hiển không xứng cho kẻ ngu muội, Như tuyết trong mùa hạ, như mưa trong mùa gặt.
2 Như chim sẻ bay đi đây đó, như con én liệng đi, Lời rủa sả vô cớ cũng vậy, nó chẳng hề xảy đến.
3 Roi nẹt dùng cho ngựa, hàm thiết để cho lừa, Còn roi vọt dành cho lưng kẻ ngu muội.
4 Chớ đáp với kẻ ngu si tùy sự ngu dại nó, E con giống như nó chăng.
5 Hãy đáp với kẻ ngu si tùy sự ngu dại nó, Kẻo nó khôn ngoan theo mắt nó chăng.
6 Kẻ nào cậy kẻ ngu muội đem báo tin, Chặt chơn mình, và uống lấy sự tổn hại.
7 Ong chơn người què đòng đưa vô đụng; Câu châm ngôn trong miệng kẻ ngu dại cũng vậy.
8 Tôn trọng kẻ ngu muội, Giống như bỏ cục ngọc vào trong đống đá.
9 Câu châm ngôn ở nơi miệng kẻ ngu muội, Khác nào một cái gai đâm vào tay người say rượu.
10 Ai mướn người ngu muội và kẻ khách đi qua đường, Giống như một lính xạ tên làm thương mọi người.
11 Kẻ ngu muội làm lại việc ngu dại mình, Khác nào con chó đã mửa ra, rồi liếm lại.
12 Con có thấy người nào khôn ngoan theo mắt nó chăng? Còn có sự trông cậy cho kẻ ngu muội hơn là cho nó.
13 Kẻ biếng nhác nói: Có con sư tử ngoài đường; Một con sư tử ở trong đường phố.
14 Kẻ biếng nhác lăn trở trên giường mình, Khác nào cửa xây trên bản lề nó.
15 Kẻ biếng nhác thò tay mình vào trong dĩa, Lấy làm mệt nhọc mà đem nó lên miệng.
16 Kẻ biếng nhác tự nghĩ mình khôn ngoan Hơn bảy người đáp lại cách có lý.
17 Kẻ nào đi qua đường mà nổi giận về cuộc cãi lẫy không can đến mình, Khác nào kẻ nắm con chó nơi vành tai.
18 Người nào phỉnh gạt kẻ lân cận mình, Rồi nói rằng: Tôi chơi mà!
19 Khác nào kẻ điên cuồng ném than lửa, Cây tên, và sự chết.
20 Lửa tắt tại thiếu củi; Khi chẳng có ai thèo lẻo cuộc tranh cạnh bèn nguôi.
21 Than chụm cho than đỏ, và củi để chụm lửa; Người hay tranh cạnh xui nóng cãi cọ cũng vậy.
22 Lời kẻ thèo lẻo giống như vật thực ngon, Vào thấu đến tận gan ruột.
23 Môi miệng sốt sắng và lòng độc ác, Khác nào bình gốm bọc vàng bạc pha.
24 Kẻ nào ghen ghét, dùng môi miệng nói giả đò, Nhưng trong lòng nó nuôi sự gian lận;
25 Khi nó nói ngọt nhạt, thì chớ tin; Vì trong lòng nó có bảy sự gớm ghiếc.
26 Dầu sự ghen ghét ẩn giấu trong tuồng giả bộ, Sự gian ác nó sẽ bị lộ ra nơi hội chúng.
27 Ai đào hầm sẽ té xuống đó; Kẻ nào lăn đá, đá sẽ trở đè lại nó.
28 Lưỡi giả dối ghét những kẻ nó đã chà nát; Và miệng dua nịnh gây điều bại hoại.
1 Comme la neige en été, et la pluie pendant la moisson, ainsi la gloire ne convient point à un fou.
2 Comme l'oiseau s'enfuit, et comme l'hirondelle s'envole, ainsi la malédiction non méritée n'atteindra point.
3 Le fouet est pour le cheval, le mors pour l'âne, et la verge pour le dos des insensés.
4 Ne réponds point au fou selon sa folie, de peur que tu ne lui ressembles toi-même.
5 Réponds au fou selon sa folie, de peur qu'il ne s'imagine qu'il est sage.
6 Celui qui envoie des messages par un fou, se coupe les pieds, et boit la peine du tort qu'il se fait.
7 Comme les jambes de l'impotent sont sans force, ainsi est une sentence dans la bouche d'un insensé.
8 Faire honneur à un insensé, c'est mettre une pierre précieuse dans un monceau de pierres.
9 Un discours sentencieux dans la bouche d'un insensé, est comme une épine dans la main d'un homme ivre.
10 Celui qui prend à son service les insensés et les premiers venus, est comme un archer qui blesse tout le monde.
11 Comme le chien retourne à ce qu'il a vomi, ainsi l'insensé revient à sa folie.
12 As-tu vu un homme qui croit être sage? Il y a plus à espérer d'un fou que de lui.
13 Le paresseux dit: Le grand lion est dans le chemin; le lion est par les rues.
14 Comme la porte tourne sur ses gonds, le paresseux se tourne sur son lit.
15 Le paresseux plonge la main dans le plat, et il a de la peine à la ramener à sa bouche.
16 Le paresseux se croit plus sage que sept hommes qui savent répondre avec bon sens.
17 Celui qui, en passant, se met en colère pour une querelle qui ne le touche en rien, est comme celui qui saisit un chien par les oreilles.
18 Tel qu'est le furieux qui jette des tisons, des flèches et la mort,
19 Tel est l'homme qui trompe son ami, et qui dit: N'était-ce pas pour jouer?
20 Le feu s'éteint faute de bois; ainsi quand il n'y aura plus de rapporteurs, les querelles s'apaiseront.
21 Le charbon est pour faire de la braise, et le bois pour faire du feu, et l'homme querelleur pour exciter les querelles.
22 Les paroles d'un rapporteur sont comme des blessures; et elles descendent jusqu'au-dedans des entrailles.
23 Les lèvres brûlantes et le coeur mauvais, sont comme de l'écume d'argent dont on enduit un pot de terre.
24 Celui qui hait, dissimule en parlant; mais au-dedans de lui il cache la fraude.
25 Quand il parlera gracieusement, ne le crois point; car il y a sept abominations dans son cœur.
26 La méchanceté de celui qui cache sa haine pour faire du mal, se découvrira dans l'assemblée.
27 Celui qui creuse la fosse, y tombera, et la pierre retournera sur celui qui la roule.
28 La langue fausse hait celui qu'elle a abattu, et la bouche qui flatte fait tomber.