1 Bấy giờ, ba người ấy thôi đáp lời với Gióp, vì người tự thấy mình là công bình.

2 Ê-li-hu, con trai của Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, về dòng dõi Ram, lấy làm tức giận Gióp, bởi vì người tự xưng mình là công bình hơn là Đức Chúa Trời.

3 Ê-li-hu cũng nổi giận ba bạn của Gióp, bởi vì họ chẳng tìm được lẽ đáp lại, mà lại định tội cho Gióp.

4 Vả, Ê-li-hu có đợi Gióp luận xong đặng nói với Gióp, bởi vì các người đó đều lớn tuổi hơn mình.

5 Vậy, khi Ê-li-hu thấy chẳng còn câu trả lời chi nơi miệng của ba người kia nữa, cơn thạnh nộ người bèn phừng lên.

6 Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, bèn cất tiếng lên nói rằng: Tôi đang trẻ, còn các anh là ông già; Vì vậy, tôi nhát, không dám tỏ cho các anh biết ý tưởng tôi.

7 Tôi nghĩ rằng: Ai đã sống lâu ngày sẽ nói, Số năm cao sẽ dạy sự khôn ngoan.

8 Nhưng có thần linh ở trong loài người, Và hơi thở của Đấng Toàn năng cho chúng sự khôn sáng.

9 Người tôn trọng chẳng phải khôn ngoan, Bực lão thành chẳng thông hiểu sự công bình.

10 Bởi cớ ấy tôi nói rằng: Hãy nghe tôi; Phần tôi cũng sẽ tỏ ra ý tưởng của tôi.

11 Kìa, tôi đã chờ đợi nghe các lời của phô anh, Lắng tai nghe những lời luận biện các anh, Cho đến khi các anh đã tra xét đều cho xong.

12 Thật, tôi có chăm chỉ nghe các anh. Thấy chẳng một ai trong các anh thắng hơn Gióp, Hoặc lời của người được.

13 Chớ nói rằng: Chúng ta tìm được khôn ngoan; Đức Chúa Trời thắng hơn người được, loài người chẳng làm đặng.

14 Vả, Gióp không có tranh luận với tôi, Vậy, tôi sẽ chẳng dùng lời các anh mà đáp lại người.

15 Họ sửng sốt không đáp chi nữa; Đã cạn lời hết tiếng rồi.

16 Tôi há phải chờ đợi, vì họ hết nói, Không còn chi trả lời gì nữa sao?

17 Theo phiên tôi cũng sẽ đáp lời chớ; Tôi cũng tỏ ra ý tưởng mình chớ;

18 Vì tôi đã đầy dẫy lời nói, Trí trong lòng tôi cảm giục tôi nói.

19 Nầy, lòng tôi như rượu chưa khui, Nó gần nứt ra như bầu rượu mới.

20 Tôi sẽ nói và được nhẹ nhàng; Tôi sẽ mở môi miệng ra và đáp lời.

21 Tôi sẽ chẳng tư vị ai, Không dua nịnh bất kỳ người nào.

22 Vì tôi chẳng biết dua nịnh; Nếu dua nịnh, Đấng Tạo hóa tôi hẳn trừ diệt tôi tức thì.

1 Cessaram estes três homens de responder a Jó, porque era justo aos seus próprios olhos.

2 Então se acendeu a ira de Eliú, filho de Baraquel buzita, da família de Rão; acendeu-se a sua ira contra Jó, porque se justificava a si mesmo e não a Deus.

3 Também contra os seus três amigos se acendeu a sua ira, porque não tinham achado que responder, e contudo tinham condenado a Jó.

4 Como eram mais velhos do que ele, Eliú tinha esperado até este momento para falar a Jó.

5 Vendo Eliú que não havia resposta na boca destes três homens, acendeu-se-lhe a ira.

6 Então respondeu Eliú, filho de Baraquel buzita: Eu sou de pouca idade, e vós sois muito velhos, Pelo que receei e não me atrevi a manifestar a minha opinião.

7 Dizia eu: Falem os dias, E a multidão dos anos ensine a sabedoria.

8 Há, porém, um espírito no homem, E o assopro do Todo-poderoso dá-lhe entendimento.

9 Os de muitos anos não é que são sábios, Nem os velhos, que entendem o juízo.

10 Portanto eu dizia: Ouvi-me; Também eu manifestarei a minha opinião.

11 Eis que aguardei as vossas palavras, Escutei as vossas razões, Enquanto buscáveis que dizer.

12 Eu vos dei toda a minha atenção, E não houve entre vós quem convencesse a Jó, Nem refutasse as suas palavras.

13 Não digais: Nele achamos a sabedoria, Deus é que pode vencê-lo, não o homem!

14 Ele não se dirigiu diretamente a mim, E eu não lhe responderei com as vossas razões.

15 Estão pasmados, não respondem mais! Faltam-lhes palavras.

16 Hei de eu esperar, porque eles não falam, Por que estão parados e não respondem mais?

17 Eu também darei a minha resposta, Também manifestarei a minha opinião.

18 Pois estou cheio de palavras, O espírito dentro de mim me constrange.

19 Eis que o meu peito é como o mosto sem respiradouro, Como odres novos que estão para arrebentar.

20 Falarei, para que eu ache alívio; Abrirei os meus lábios e responderei.

21 Que não seja eu, pois, levado de respeitos humanos, Nem use de lisonja para com homem algum.

22 Pois não sei usar de lisonja; Se assim fizesse, em breve me levaria o meu Criador.