1 Người nào bị quở trách thường, lại cứng cổ mình, Sẽ bị bại hoại thình lình, không phương cứu chữa.

2 Khi người công bình thêm nhiều lên, thì dân sự vui mừng; Nhưng khi kẻ ác cai trị, dân sự lại rên siết.

3 Người ưa mến sự khôn ngoan làm cho cha mình được vui vẻ; Còn kẻ kết bạn với người kỵ nữ phá tan của cải mình.

4 Vua nhờ sự công bình mà làm nước mình vững bền; Nhưng ai lãnh của hối lộ hủy hoại nó.

5 Người nào dua nịnh kẻ lân cận mình, Giăng lưới trước bước người.

6 Trong tội lỗi của kẻ ác có một cái bẫy, Nhưng người công bình ca hát mừng rỡ.

7 Người công bình xét cho biết duyên cớ của kẻ nghèo khổ; Còn kẻ ác không có trí hiểu để biết đến.

8 Kẻ nhạo báng châm lửa cho thành thiêu cháy; Nhưng người khôn ngoan làm nguôi cơn giận.

9 Nếu người khôn ngoan tranh luận với kẻ ngu muội, Dầu người giận hay cười, cũng chẳng an hòa được.

10 Kẻ làm đổ huyết ghét người trọn vẹn; Nhưng người ngay thẳng bảo tồn mạng sống người.

11 Kẻ ngu muội tỏ ra sự nóng giận mình; Nhưng người khôn ngoan nguôi lấp nó và cầm giữ nó lại.

12 Nếu vua lắng tai nghe lời giả dối, Thì các tôi tớ người trở nên gian ác.

13 Kẻ nghèo khổ và người hà hiếp đều gặp nhau; Đức Giê-hô-va làm sáng mắt cho cả hai.

14 Vua nào theo sự chơn thật mà xét đoán kẻ nghèo khổ, Ngôi người sẽ được vững bền đời đời.

15 Roi vọt và sự quở trách ban cho sự khôn ngoan; Còn con trẻ phóng túng làm mất cỡ cho mẹ mình.

16 Khi kẻ ác thêm, thì tội lỗi cũng thêm; Nhưng người công bình sẽ thấy sự sa ngã chúng nó,

17 Hãy sửa phạt con người, thì nó sẽ ban sự an tịnh cho người, Và làm cho linh hồn người được khoái lạc.

18 Đâu thiếu sự mặc thị, dân sự bèn phóng tứ; Nhưng ai giữ gìn luật pháp lấy làm có phước thay!

19 Chẳng phải bởi lời nói mà sửa trị kẻ làm tội; Vì dầu nó hiểu biết, nó cũng không vâng theo.

20 Con có thấy kẻ hốp tốp trong lời nói mình chăng? Một kẻ ngu muội còn có sự trông cậy hơn hắn.

21 Người nào dung dưỡng kẻ tôi tớ mình từ thuở nhỏ, Ngày sau sẽ thấy nó thành con trai của nhà.

22 Người hay giận gây ra điều tranh cạnh; Và kẻ căm gan phạm tội nhiều thay.

23 Sự kiêu ngạo của người sẽ làm hạ người xuống; Nhưng ai có lòng khiêm nhượng sẽ được tôn vinh.

24 Kẻ nào chia phần với tay ăn trộm ghét linh hồn mình; Nó nghe lời thế, mà không tỏ điều gì ra.

25 Sự sợ loài người gài bẫy; Nhưng ai nhờ cậy Đức Giê-hô-va được yên ổn vô sự.

26 Nhiều kẻ cầu ơn vua; Song sự lý đoán của người nào do nơi Đức Giê-hô-va mà đến.

27 Kẻ gian tà lấy làm gớm ghiếc cho người công bình; Và người ăn ở ngay thẳng lấy làm gớm ghiếc cho kẻ gian ác.

1 Aquele que, sendo muitas vezes repreendido, endurece a sua cerviz, Será de repente quebrantado, sem que haja remédio.

2 Quando se multiplicam os justos, regozija-se o povo; Mas quando o perverso toma o governo, o povo geme.

3 O homem que ama a sabedoria, alegra a seu pai; Mas quem freqüenta a companhia das prostitutas, disperdiça a sua fazenda.

4 O rei pela justiça estabelece a terra, Mas o amigo de impostos a transtorna.

5 O homem que lisonjeia ao seu próximo, Arma-lhe uma rede aos passos.

6 Na transgressão do homem mau há laço, Mas o justo jubila e se regozija.

7 O justo toma conhecimento da causa dos pobres, O perverso não tem conhecimento para a conhecer.

8 Os homens escarnecedores abrasam a cidade, Mas os sábios desviam a ira.

9 Se o homem sábio disputar com o insensato, Quer se agaste, quer se ria, não haverá descanso.

10 Os sanguinolentos aborrecem o íntegro; E quanto ao reto, procuram tirar-lhe a vida.

11 O tolo derrama toda a sua ira, Mas o sábio a reprime e aplaca.

12 Se o governador atende às mentiras, Todos os seus servos são perversos.

13 O pobre e o opressor se encontram, Jeová alumia os olhos de ambos.

14 O rei que julga fielmente os pobres, Terá o seu trono estabelecido para sempre.

15 A vara e a repreensão dão sabedoria, Mas a criança, deixada a si, envergonha a sua mãe.

16 Quando os perversos se multiplicam, multiplicam-se as transgressões; Mas os justos verão a queda deles.

17 Corrige o teu filho, e ele te fará descansar; Ele trará delícias à tua alma.

18 Onde não há revelação, o povo fica sem freio; Mas aquele que guarda a lei, esse é feliz.

19 O servo se não emendará com palavras; Porque ainda que entenda, não obedecerá.

20 Vês tu um homem precipitado no falar? Mais esperança há para o tolo do que para ele.

21 Aquele que cria delicadamente ao seu servo desde a meninice, Nele terá por fim um filho.

22 O homem irascível excita rixas, E o furioso multiplica transgressão.

23 A soberba do homem o abaterá, Mas o humilde de espírito receberá honra.

24 Aquele que é sócio dum ladrão, aborrece a sua alma; Ouve-o sol juramento, e nada denuncia.

25 O medo do homem traz um laço; Mas quem confia em Jeová, está seguro.

26 Muitos procuram o favor do governador, Mas a sentença de cada um vem de Jeová.

27 O homem injusto é abominação aos justos, E o reto no seu caminho é abominação ao perverso.