1 Hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va, vì Ngài là thiện; Sự nhơn từ Ngài còn đến đời đời.

2 Các người Đức Giê-hô-va đã chuộc Khỏi tay kẻ hà hiếp hãy nói đều đó,

3 Tức là các người Ngài đã hiệp lại từ các xứ; Từ phương đông, phương tây, phương bắc, phương nam.

4 Họ lưu lạc nơi đồng vắng, trong con đường hiu quạnh, Không tìm thành ở được;

5 Họ bị đói khát, Linh hồn bèn nao sờn trong mình họ.

6 Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va; Ngài bèn giải cứu họ khỏi đều gian nan,

7 Dẫn họ theo đường ngay thẳng, Đặng đi đến một thành ở được.

8 Nguyện người ta ngợi khen Đức Giê-hô-va vì sự nhơn từ Ngài, Và vì các công việc lạ lùng Ngài làm cho con loài người!

9 Vì Ngài làm cho lòng khao khát được thỏa thích, Khiến cho hồn đói được đầy dẫy vật tốt.

10 Những kẻ ở trong tối tăm và bóng sự chết, Bị khốn khổ và xích sắt bắt buộc,

11 Bởi vì đã bội nghịch lời Đức Chúa Trời, Và khinh dể sự khuyên dạy của Đấng Chí cao.

12 Nhơn đó Ngài lấy sự lao khổ hạ lòng họ xuống; Họ vấp ngã không ai giúp đỡ.

13 Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va; Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan,

14 Rút họ khỏi sự tối tăm và bóng sự chết, Cũng bẻ gãy xiềng của họ.

15 Nguyện người ta ngợi khen Đức Giê-hô-va vì sự nhơn từ Ngài, Và vì các công việc lạ lùng Ngài làm cho con loài người!

16 Vì Ngài đã phá cửa đồng, Và gãy các song sắt.

17 Kẻ ngu dại bị khốn khổ Vì sự vi phạm và sự gian ác mình;

18 Lòng chúng nó gớm ghê các thứ đồ ăn; Họ đến gần cửa sự chết.

19 Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va, Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan.

20 Ngài ra lịnh chữa họ lành, Rút họ khỏi cái huyệt.

21 Nguyện người ta ngợi khen Đức Giê-hô-va vì sự nhơn từ Ngài, Và vì các công việc lạ lùng Ngài làm cho con loài người!

22 Nguyện chúng dâng của lễ thù ân, Lấy bài hát vui mừng mà thuật các công việc Ngài.

23 Có người đi xuống tàu trong biển, Và làm việc nơi nước cả;

24 Kẻ ấy thấy công việc Đức Giê-hô-va, Xem phép lạ Ngài trong nước sâu.

25 Ngài biểu, bèn có trận gió bão, Nổi các lượn sóng lên.

26 Đưa cao đến các từng trời, rồi hụp xuống tới vực sâu: Lòng họ tiêu tan vì khốn khổ.

27 Họ choáng váng xiêu tó như một người say, Sự khôn ngoan họ đều mất hết.

28 Bấy giờ trong cơn gian truân họ kêu cầu Đức Giê-hô-va, Ngài bèn giải cứu họ khỏi điều gian nan.

29 Ngài ngừng bão-tố, đổi nó ra bình tịnh, Và sóng êm lặng.

30 Họ bèn vui mừng vì sóng êm lặng; Chúa dẫn họ vào bến họ ước ao.

31 Nguyện người ta ngợi khen Đức Giê-hô-va vì sự nhơn từ Ngài, Và vì các công việc lạ lùng Ngài làm cho con loài người!

32 Người ta cũng hãy tôn cao Ngài trong hội dân sự, Và ngợi khen, Ngài tại nơi hiệp tập các trưởng lão.

33 Ngài đổi sông ra đồng vắng, Suối nước thành đất khô,

34 Và đất màu mỡ ra đất mặn, Vì cớ sự gian ác của dân ở tại đó.

35 Ngài biến đồng vắng thành ao nước, Đất khô ra những suối nước;

36 Ngài làm cho những kẻ đói được ở lại đó, Họ xây lập thành đặng ở.

37 Họ gieo ruộng và trồng nho, Ruộng và nho sanh bông trái.

38 Đức Chúa Trời ban phước cho họ đến đỗi họ sanh sản nhiều thêm; Ngài không để cho súc vật họ bị hao hớt.

39 Họ lại bị hạ số và phải cực lòng Vì sự hà hiếp, sự gian nan, và sự buồn rầu.

40 Ngài đổ sự nhuốc nhơ trên vua chúa, Khiến họ phải lưu lạc trong nơi vắng vẻ không đường.

41 Nhưng Ngài vớt kẻ thiếu thốn khỏi hoạn nạn, Làm cho người ấy được gia quyến đông như bầy chiên.

42 Các người ngay thẳng sẽ thấy điều ấy, và vui vẻ, Còn các kẻ ác đều phải ngậm miệng lại.

43 Phàm kẻ nào khôn ngoan sẽ chú ý về điều nầy, Và suy gẫm sự nhơn từ của Đức Giê-hô-va.

1 Dai graças a Jeová, porque ele é bom; Porque a sua benignidade dura para sempre.

2 Digam-no os remidos de Jeová, Os quais ele remiu da mão do adversário,

3 E os congregou dentre as terras, Do oriente e do ocidente, Do norte e do sul.

4 Andaram no deserto errantes por caminho ermo; Não acharam cidade alguma em que morassem.

5 Andavam famintos e sedentos; Neles desfalecia a sua alma.

6 Na sua tribulação clamaram a Jeová, E ele os livrou das suas angústias.

7 Conduziu-os também por caminho direito, Para que fossem ter a uma cidade em que morassem.

8 Dêem graças a Jeová pela sua benignidade, E pelas suas maravilhas para com os filhos dos homens!

9 Porque ele sacia a alma sequiosa, E enche de bens a alma faminta.

10 Aqueles que se assentaram nas trevas e na sombra da morte, Presos em aflição e em ferros,

11 Por se rebelarem contra as palavras de Deus, E desprezarem o conselho do Altíssimo,

12 De modo que lhes abateu com trabalho o coração- Caíram, e não houve quem os socorresse.

13 Então clamaram a Jeová na sua tribulação, E ele os livrou das suas angústias.

14 Tirou-os das trevas e da sombra da morte, E despedaçou-lhes as cadeias.

15 Dêem graças a Jeová pela sua benignidade, E pelas suas maravilhas para com os filhos dos homens!

16 Porque arrombou as portas de bronze, E cortou as trancas de ferro.

17 Os estultos, por causa da sua transgressão, E por causa das suas iniqüidades são aflitos.

18 A sua alma aborrece toda a sorte de comida, E eles se aproximam das portas da morte.

19 Na sua tribulação clamam a Jeová, E ele os livra das suas angústias.

20 Envia a sua palavra, e os sara, E livra-os dos seus perigos.

21 Dêem graças a Jeová pela sua benignidade, E pelas suas maravilhas para com os filhos dos homens!

22 Ofereçam sacrifícios de ação de graças, E celebrem as suas obras com canto de júbilo.

23 Aqueles que descem ao mar, embarcando em navios, Aqueles que fazem tráfico nas grandes águas,

24 Esses vêem as obras de Jeová, E as suas maravilhas no profundo.

25 Pois ele manda, e faz levantar o vento tempestuoso, Que eleva as ondas do mar.

26 Eles montam ao céu, descem ao abismo; Esvaece-lhes a alma de aflição.

27 Balouçam e cambaleiam como um bêbado, E perdem todo o tino.

28 Na sua tribulação clamam a Jeová, E ele os tira das suas angústias.

29 Torna a tempestade em bonança, De maneira que acalmam as ondas.

30 Então eles se alegram, porque as ondas se aquietaram; Assim ele os conduz ao porto que desejam.

31 Dêem graças a Jeová pela sua benignidade, E pelas suas maravilhas para com os filhos dos homens!

32 Exaltem-no também na assembléia do povo, E louvem-no no concílio dos anciãos!

33 Ele converte rios em deserto, E mananciais de água em terra sedenta;

34 Terra fértil em deserto salgado, Por causa da maldade dos que nela habitam.

35 Converte o deserto em lago de água, E a terra seca em mananciais de água.

36 Ali faz habitar os famintos, Os quais edificam uma cidade em que habitem.

37 Eles semeiam campos e plantam vinhas, Que produzam frutos abundantes.

38 Também os abençoa, de sorte que se multiplicam sobremaneira; E não permite que o seu gado diminua.

39 São depois reduzidos a poucos, e abatidos Pela opressão, pela adversidade, e pela tristeza.

40 Ele lança o desprezo sobre príncipes, E os faz vagar no ermo, onde não há caminho.

41 Todavia põe o necessitado num alto retiro fora do alcance da aflição, E dá-lhe famílias como um rebanho.

42 Vêem os retos e alegram-se; E toda a iniqüidade fechará a boca.

43 Quem é sábio, observe estas coisas, E ponderem os que são tais as benignidades de Jeová.