1 Mọi sự đều xảy ra theo thời điểm,Mọi việc trên đời đều có định kỳ:
2 Có kỳ sinh, có kỳ tử;Có kỳ gieo trồng, có kỳ gặt hái;
3 Có kỳ giết hại, có kỳ cứu chữa;Có kỳ đập phá, có kỳ xây dựng;
4 Có kỳ than khóc, có kỳ vui cười;Có kỳ tang chế, có kỳ ca múa;
5 Có kỳ ném đá, có kỳ thu lượm đá;Có kỳ ôm ấp, có kỳ hất hủi;
6 Có kỳ tìm kiếm, có kỳ bỏ qua;Có kỳ cất giữ, có kỳ vứt bỏ;
7 Có kỳ xé rách, có kỳ vá may;Có kỳ nín lặng, có kỳ lên tiếng;
8 Có thời yêu, có thời ghét;Có thời chiến, có thời bình.
9 Có ích lợi gì lâu bền cho người lao công khổ nhọc?
10 Tôi quan sát những công việc Đức Chúa Trời ban cho loài người để họ làm.
11 Mọi sự Ngài làm đều đúng thời, đúng lúc. Tuy Đức Chúa Trời có đặt vào tâm trí loài người ý niệm về cõi đời đời, cũng không một ai thấu hiểu được đầu đuôi gốc ngọn công việc Ngài làm.
12 Vậy tôi nhận thấy tốt nhất cho loài người là vui thỏa và an hưởng cuộc sống.
13 Hơn nữa, ai nấy hãy ăn, uống, và vui thỏa trong mọi công việc mình làm. Đó là sự ban cho của Đức Chúa Trời.
14 Tôi nhận thấy mọi sự Đức Chúa Trời làm tồn tại mãi mãi, loài người không thêm bớt được gì cả. Đức Chúa Trời làm như vậy để loài người kính sợ Ngài.
15 Điều hiện có, đã có rồi;Điều sẽ có, đã có từ ngàn xưa.Đức Chúa Trời cho tái diễn những điều gì đã qua.
16 Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy điều này trên đời:Chính tại chốn công đường, lại có gian ác;Và chính tại nơi công chính, lại có việc làm bất chính.
17 Tôi tự nhủ:"Đức Chúa Trời sẽ xét xửCả người công chính lẫn người gian ác;Vì Ngài ấn định thời kỳ cho mọi sự, mọi việc."
18 Tôi tự nhủ: "Đức Chúa Trời thử thách loài người, để cho họ thấy loài người chẳng hơn gì loài thú."
19 Vì số phận loài người và số phận loài thú chung quy giống nhau: loài người chết, loài thú cũng chết. Cả hai đều là sinh vật có hơi thở. Vậy loài người chẳng hơn gì loài thú. Thật mọi sự đều phù vân, hư ảo.
20 Cả hai đều cùng đi về một nơi: cả hai đều ra từ bụi đất, cả hai đều trở về bụi đất.
21 Nào ai biết được, hoặc hồn người chết bay lên, hoặc hồn loài thú sa xuống đất?
22 Vậy tôi nhận thấy điều tốt nhất cho loài người là vui hưởng những việc mình làm, đó là phần thưởng cho người. Vì ai có thể đem người trở về để thấy lại những gì xảy ra sau khi nhắm mắt lìa đời?