1 Lời tiên tri về Mô-áp:Ồ, trong một đêm thành Ar bị tàn phá,Mô-áp bị hoang tàn.Ồ, trong một đêm thành Kiệt bị tàn phá,Mô-áp bị hoang tàn.
2 Đi-bôn đi lên đồi;Nó lên các nơi cao để khóc.Dân Mô-áp than khóc về Nô-bô và Mê-đê-ba.Mỗi đầu đều bị sói,Mọi đầu đều bị chém.
3 Người ta mặc đồ tang chế ngoài phố;Trên sân thượng và nơi quảng trườngMọi người đều than khócVà tan chảy trong nước mắt.
4 Hết-bôn và Ê-lê-a-lê đều khóc la,Tiếng khóc nghe thấu đến tận Gia-bát.Cho nên các lính chiến của Mô-áp đều than khóc,Linh hồn chúng run rẩy.
5 Lòng ta than khóc cho Mô-áp,Những người tị nạn của họ chạy đến Xoa,Đến Ê-lát-sê-bi-sia.Khi lên đèo Lu-hítHọ vừa trèo lên vừa khóc.Trên con đường đến Hô-rô-na-im,Họ cất tiếng than khóc về sự hủy diệt.
6 Vì nước ở Nim-rim khô cạn,Cỏ khô,Cỏ non không lên nổi,Rau cỏ xanh tươi không còn nữa.
7 Vì vậy, của cải họ thu được, của báu tích lũyHọ đều mang qua suối cây liễu.
8 Vì tiếng than khóc vang ra tận bờ cõi Mô-áp,Tiếng kêu la đến tận Ê-la-im,Tiếng kêu la đến tận Bê-e-ê-lim.
9 Vì nước tại Đi-bôn đầy những máuNhưng Ta còn đem thêm tai họa cho Đi-bôn nữa;Một con sư tử sẽ đến với những người Mô-áp thoát nạn,Và những người sót lại trong xứ.