1 Người nào sống cô độc tìm kiếm dục vọng riêng;Nó chống lại với mọi quyết định khôn ngoan.
2 Kẻ ngu dại không thích sự sáng suốt;Nó chỉ muốn bày tỏ ý kiến riêng.
3 Khi sự gian ác đến, khinh bỉ cũng đến;Và khi sự xấu hổ đến, nhục nhã cũng theo.
4 Lời nói từ miệng một người như vực nước sâu;Nguồn khôn ngoan như dòng suối tuôn chảy.
5 Thiên vị kẻ gian ácHay tước đoạt sự công bình của kẻ vô tội là điều sai lầm.
6 Môi kẻ ngu dại đem lại tranh chấp;Miệng nó mời mọc một trận đòn.
7 Miệng kẻ ngu dại là sự hủy hoại cho nó;Môi nó là cái bẫy gài linh hồn mình.
8 Lời của kẻ mách lẻo như miếng ăn ngon,Nó thấm sâu vào ruột gan.
9 Kẻ chểnh mảng trong công việc mìnhLà anh em với kẻ phá hoại.
10 Danh CHÚA là ngọn tháp vĩ đại;Người công chính chạy vào đó và được an toàn.
11 Tài sản của một kẻ giàu là cái thành kiên cố của người;Trong trí tưởng tượng của người nó như bức tường cao.
12 Lòng tự cao đi trước sự hủy hoại;Lòng khiêm nhường đi trước sự vinh quang.
13 Trả lời trước khi nghe;Ấy là sự ngu xuẩn và hổ thẹn.
14 Tinh thần của một người có thể chịu đựng bệnh tật;Nhưng khi tinh thần sụp đổ thì ai có thể chịu đựng nổi?