1 CHÚA phán với tiên tri Giê-rê-mi về các nước ngoài:
2 Về Ai-cập, liên quan đến quân đội của Pha-ra-ôn Nê-cô, vua Ai-cập, bị Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, đánh bại tại Cạt-kê-mít, gần sông Ơ-phơ-rát, vào năm thứ tư triều vua Giê-hô-gia-kim, con Giô-si-a, vua Giu-đa.
3 Hãy chuẩn bị khiên và thuẫn,Tiến ra trận!
4 Hỡi các kỵ binh,Hãy thắng yên ngựa, cưỡi lên!Hãy đội mũ,Đứng vào hàng,Chùi bóng ngọn giáo,Mặc áo giáp vào!
5 CHÚA phán:"Sao Ta thấy chúng hoảng sợ,Quay lưng bỏ chạy?Các chiến sĩ bị đánh tan tành,Trốn chạy tán loạn,Không dám ngoảnh lại!Kinh hoàng tứ phía!
6 Người nhanh chân không trốn kịp,Người mạnh sức không thoát khỏi!Trên miền Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát,Chúng lảo đảo ngã xuống.
7 Ai kia, dâng trào lên như sông Ninh,Như các dòng sông nước chảy cuồn cuộn?
8 Ai-cập dâng trào lên như sông Ninh,Như các dòng sông nước chảy cuồn cuộn!Ai-cập tự hào: Ta sẽ dâng lên, tràn ngập đất,Tiêu diệt thành phố và dân cư trong thành!
9 Ngựa chiến, hãy phóng lên!Xe chiến mã, hãy lao tới!Các chiến sĩ, hãy tấn công!Các chiến sĩ Ê-thi-ô-bi và Ly-bi chuyên cầm khiên,Các chiến sĩ Ly-đi có tài bắn cung.
10 Nhưng ngày ấy thuộc về CHÚA Vạn Quân,Ngày Chúa báo trả những kẻ thù nghịch Ngài.Lưỡi gươm sẽ ăn nuốt đến thỏa dạ,Uống máu đến đã khát,Vì đó là tế lễ dâng lên CHÚA Vạn Quân,Tại miền đất phương Bắc, bên bờ sông Ơ-phơ-rát.
11 Hỡi nàng Ai-cập, trinh nữ kia,Hãy đi lên Ga-la-át tìm dầu xoa!Ngươi có chữa trị bao nhiêu thuốc cũng vô hiệu,Vết thương ngươi chẳng kéo da non!
12 Các nước ngoài nghe tin ngươi bị ô nhục,Tiếng ngươi kêu cứu vang dội khắp đất.Chiến sĩ vấp phải chiến sĩ,Cả hai cùng ngã dài."
13 CHÚA phán với tiên tri Giê-rê-mi về việc Nê-bu-cát-nết-sa tiến đánh Ai-cập:
14 "Hãy loan tin khắp Ai-cập, hãy rao ra tại Mích-đôn,Mem-phít, và Tác-pha-nết:‘Hãy đứng vào hàng, chuẩn bị sẵn sàng,Vì lưỡi gươm chém giết tứ phía chung quanh ngươi!’
15 Tại sao thần A-bít trốn chạy?Thần bò đực của ngươi không đứng nổi vì CHÚA đã xô nó xuống!
16 Ngài làm cho nhiều người vấp ngã.Người này rủ người kia:‘Đứng dậy mau, ta trở về với dân tộc ta,Trở về nơi chúng ta sinh ra,Tránh xa lưỡi gươm kẻ ức hiếp!’
17 Tại đấy, chúng sẽ gọi Pha-ra-ôn, vua Ai-cập,‘Cái miệng huênh hoang đã đánh mất cơ hội!’"
18 Đức Vua, danh Ngài là CHÚA Vạn Quân, phán:"Thật như Ta hằng sống,Kẻ thù sẽ đến, như ngọn Tha-bô giữa các núi,Như núi Cạt-mên bên bờ biển cả."
19 Hỡi nàng Ai-cập ngự chễm chệ,Hãy chuẩn bị hành trang đi đày!Vì thành Mem-phít sẽ nên hoang vu,Bị thiêu trụi, không người ở.
20 Ai-cập là bò cái tơ đẹp đẽ,Nhưng lại bị ruồi trâuTừ phương Bắc chích!
21 Ngay cả bọn lính đánh thuê ở giữa quân đội Ai-cập,Giống như bò con béo tốt,Cũng quay lưng, trốn chạy,Không giữ nổi vị trí.Vì ngày hoạn nạn đã đến với chúng,Giờ phán xét chúng đã điểm!
22 Nàng kêu lên như tiếng rắn trườn đi,Vì kẻ thù tràn đến với đội quân hùng mạnh.Chúng cầm rìu xông tớiNhư đoàn phu đốn củi.
23 CHÚA phán:"Chúng chặt ngã rừng nàng,Vì rừng sâu không xuyên qua được.Chúng đông hơn cào cào,Không thể đếm được.
24 Nàng Ai-cập nhục nhã,Vì nàng bị nộp vào tay quân phương bắc."
25 CHÚA Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán: "Này, Ta sẽ hình phạt thần A-môn ở thành Thê-bê, nước Ai-cập, các tà thần và các vua Ai-cập, Pha-ra-ôn và những kẻ tin cậy người.
26 Ta sẽ phó chúng vào tay những kẻ tìm hại mạng sống chúng, vào tay Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, và vào tay các cận thần của người. Nhưng sau đó, dân cư Ai-cập sẽ sống trở lại như ngày xưa." CHÚA phán vậy.
27 "Còn ngươi, hỡi Gia-cốp, đầy tớ Ta, đừng sợ!Hỡi Y-sơ-ra-ên, đừng kinh khiếp!Vì Ta sẽ giải thoát ngươi khỏi miền xa xăm,Dòng dõi ngươi khỏi đất lưu đày.Gia-cốp lại sẽ được an cư lạc nghiệp,Không còn sợ hãi ai cả.
28 CHÚA phán:Còn ngươi, hỡi Gia-cốp, đầy tớ Ta, đừng sợ,Vì Ta hằng ở với ngươi.Ta sẽ tuyệt diệt mọi dân tộc,Nơi nào Ta tản mát các ngươi,Nhưng Ta sẽ chẳng tuyệt diệt ngươi.Ngươi sẽ không tránh khỏi hình phạt,Nhưng Ta sẽ sửa phạt ngươi cách chừng mực."