1 Và Sa-mu-ên truyền lời Ngài cho toàn dân Y-sơ-ra-ên.Một ngày kia, người Phi-li-tin tập họp lực lượng đánh dân Y-sơ-ra-ên. Khi dân Y-sơ-ra-ên ra trận chiến đấu với người Phi-li-tin, họ đóng quân tại Ê-bên Ê-xe còn người Phi-li-tin đóng tại A-phéc.
2 Người Phi-li-tin dàn binh giao chiến với dân Y-sơ-ra-ên. Trận chiến càng thêm ác liệt. Dân Y-sơ-ra-ên thua trận, bị quân Phi-li-tin đánh giết khoảng bốn ngàn người ngoài trận địa.
3 Khi đoàn quân sống sót trở về trại, các trưởng lão Y-sơ-ra-ên tự hỏi nhau: "Tại sao CHÚA để cho quân Phi-li-tin đánh bại chúng ta hôm nay? Chúng ta hãy mang rương giao ước của CHÚA từ Si-lô về đây. Ngài sẽ ở giữa chúng ta, và giải cứu chúng ta khỏi tay kẻ thù."
4 Vậy họ sai người đến Si-lô khiêng về rương giao ước của CHÚA Toàn Năng, Đấng ngự trên các chê-ru-bim. Hóp-ni và Phi-nê-a, hai người con của thầy tế lễ Hê-li, cũng về theo rương giao ước của Đức Chúa Trời.
5 Khi rương giao ước của CHÚA về đến trại, toàn quân Y-sơ-ra-ên reo mừng vang dội đến nỗi đất rung chuyển.
6 Người Phi-li-tin nghe tiếng reo hò liền hỏi nhau: "Tại sao có tiếng la hét inh ỏi đó trong trại quân Hy-bá?" Khi biết là rương giao ước của CHÚA vừa đến trại,
7 người Phi-li-tin hoảng sợ vì họ nói: "Các vị thần vừa đến trại!" Rồi họ kêu lên: "Chúng ta nguy rồi! Trước đây, chưa hề có chuyện như thế này xảy ra bao giờ!
8 Chúng ta nguy rồi! Ai có thể cứu chúng ta thoát khỏi tay các thần hùng mạnh này? Chính các thần này đã giáng đủ mọi tai họa xuống dân Ai-cập trong sa mạc.
9 Nào, anh em Phi-li-tin, hãy can đảm lên! Hãy tỏ chí nam nhi, kẻo anh em phải làm nô lệ cho bọn Hy-bá như chúng đã làm nô lệ cho anh em! Hãy tỏ chí nam nhi, hãy chiến đấu!"
10 Quân Phi-li-tin chiến đấu. Quân Y-sơ-ra-ên thua trận, ai nấy chạy trốn về lều mình. Đó là một thảm bại nặng nề: ba mươi ngàn bộ binh Y-sơ-ra-ên tử trận.
11 Rương giao ước của Đức Chúa Trời bị đánh cướp; Hóp-ni và Phi-nê-a, hai người con của ông Hê-li cũng tử trận.
12 Một người thuộc chi tộc Bên-gia-min chạy từ trận địa về đến Si-lô nội trong ngày ấy. Anh xé rách quần áo và rải bụi đất lên đầu để biểu lộ nỗi buồn.
13 Khi anh đến nơi, ông Hê-li đang ngồi ngóng tin trên ghế cạnh bên đường, vì ông hồi hộp lo ngại cho rương giao ước của Đức Chúa Trời. Khi anh vào thành báo tin, cả thành đều gào lên thất thanh.
14 Ông Hê-li nghe tiếng kêu gào hỏi: "Chuyện gì mà ồn ào vậy?" Anh vội vàng đến báo tin cho ông Hê-li.
15 Ông Hê-li lúc bấy giờ đã chín mươi tám tuổi. Mắt ông đã mờ, không còn thấy được nữa.
16 Anh thưa với ông Hê-li: "Con mới về từ chiến trường. Con vừa chạy thoát ngày hôm nay." Ông Hê-li hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy con?"
17 Người đem tin đáp: "Y-sơ-ra-ên bị Phi-li-tin đánh bại, phải bỏ chạy. Quân ta thiệt hại nặng nề. Hai người con của ông, Hóp-ni và Phi-nê-a, cũng tử trận, và rương giao ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất."
18 Khi anh nhắc đến rương giao ước của Đức Chúa Trời, ông Hê-li đang ngồi trên ghế bên cổng, té quật ngửa ra sau, đập bể gáy và chết, vì ông đã già lại nặng nề. Ông lãnh đạo xét xử dân Y-sơ-ra-ên trong bốn mươi năm.
19 Con dâu của ông là vợ của Phi-nê-a đang có thai, gần đến ngày sanh. Nghe tin rương giao ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất, cùng ông gia và chồng đều qua đời, cơn đau đẻ bỗng quặn lên, chị gập người xuống và rặn đẻ.
20 Trong khi chị hấp hối, những người đàn bà đỡ đẻ cho chị nói: "Chị an tâm; chị sanh được con trai." Nhưng chị không đáp lời nào, cũng không để tâm.
21 Chị gọi tên đứa bé là Y-ca-bốt, có nghĩa là "vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời hỏi Y-sơ-ra-ên," ngụ ý muốn nói về rương giao ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất, và về sự chết của ông gia và chồng chị.
22 Chị nói: "Vinh quang của Đức Chúa Trời đã rời khỏi Y-sơ-ra-ên vì rương giao ước của Đức Chúa Trời bị cướp mất."